Đêm rất dài trên phố quen ta lạc em giữa bao ưu phiền. Khi cúi đầu trong bóng đêm hương còn bay khiến lòng xao xuyến. Em đã thành muôn ánh sao, nhưng màn đêm vẫn treo trên đầu. Buông tiếng cười trong nỗi đau, xin gọi tên người giữa chiêm bao.
Dòng đời trôi mãi dĩ vãng còn xót xa, gạt giọt nước mắt để biết đời có ta, ôi cô đơn bờ môi thật thà. Tìm làn hơi ấm giữa biển đời giá băng, còn lại câu hát giữa những lời dối gian. Bao đam mê giờ đây đã tàn.
Ta giấu tình trong bóng đêm nhưng tình nhân đã ko đi tìm. Ta dối lòng hay dối em, khi vội mang nỗi buồn chưa đến. Những tiếng đời trong tiếng em, khi bình minh lá reo bên thềm. Quên nỗi buồn trong bóng đêm, xin bình yên từ trái tim em.