Mặt trời trên làn tóc, sáng lung linh khi mùa đông về. Ngày nào em bật khóc, lúc anh yêu sa vào đam mê. Bàn tay như cánh chim, vùi sâu trong bóng đêm, ước mơ hồng giây phút đã hết, đã hết.
Tàn cuộc vui ngày đó, ngỡ mua vui đôi lần trong đời. Nào ngờ anh lạc bước, đã phiêu du bên trời u mê. Mẹ mong anh xót xa, đàn em thơ thiết tha, biết bao người ray rức những nỗi mong chờ.
Ôi đam mê, nàng tiên trắng xé đôi tay ngà. Ôi đam mê, phù du những phút vui nào qua. Trong đêm hoang, người thân cũng thấy như xa lạ, sao xót xa.
Bao đêm hoang, loài ma quái bán mua câu cười. Anh đâu hay, đời tan giữa hố sâu bể khơi. Trong cơn mê, chợt nghe tiếng thiết tha ru hời, ơi mẹ ơi, ơi lời ru.
Đời còn xanh màu lá, chiếc nôi xưa đang chờ anh về. Làm lại bao điều ước, dẫu gian nan con đường chông gai. Rời xa bao bóng ma, nàng tiên kia xấu xa. Hãy quay về vui giữa mái ấm quê nhà.