(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Vũ Hoàng Chương)
Anh biết em từ độ
Em mới tuổi mười hai
Anh yêu em từ thuở
Em còn tóc xõa vai
Tháng ngày đi mau quá
Chốc đã sáu năm trời
Tình anh vẫn chưa hiểu;
"Chưa" là "không", em ơi!
Em vẫn tin anh lắm
Em vẫn mến anh nhiều
Nhưng em tin em mến,
Đâu phải là em yêu
Trái tim hờ hững ấy
Đâu thổn thức vì anh
Anh cũng chẳng hề muốn,
Van xin một ái tình...
Cho nên dòng lệ rơi
Thấm ướt những trang đời
Xóa nhòa hy vọng cũ
Hoen ố cả ngày mai
Lòng anh dần uống cạn
Đến cuối giọt yêu đương
Chỉ còn của dĩ vãng
Một dư vị chán chường