(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Minh Đức Hoài Trinh)
Ai trở về xứ Việt
Mang dùm ta thư này
Nơi quê hướng có mẹ già đơn chiếc
Thư viết rằng ta nhớ mẹ
Ta nhớ mẹ nơi đây
Thương mẹ màu tóc trắng
Mỗi khi nhìn áng mây
Đôi mắt mờ xa vắng
Khi sương chiều đang say
Khi cành cây rớt lá
Tơi tả trong bóng nắng
Khi mùa đông buốt giá
Thương mấy đốt xương gầy
thơ
Xa xôi lắm, có ai về xứ Việt
Nhắn hộ rằng ta hận dưới trời Tây
Đâu những giờ yến tiệc
Mẹ mở nồi cơm nóng khói thơm bay
Ta vẫn thường luyến tiếc
Thuở nào nằm gối lên tay
Nghe văng vẳng câu hò ơi tha thiết
"Hò ơi! Con ngủ cho say"
Mặc mưa gió không ngừng rên siết
Trên mặt con màu nắng sớm vẫn hây hây
nhạc
Có ai về xứ Việt
Nhắn hộ ta đôi lời
Nơi phương Tây xa ấy
Ta hận thương biết mấy
Đâu những giờ yến tiệc
Bên nồi cơm vung đầy
Thơm bay làn khói trắng
Nhưng mẹ giờ xa vắng
Ta vẫn thường luyến tiếc
Nhớ khi nằm gối tay
Nghe văng vẳng câu hát
Tiếng mẹ hiền đâu đây
Bên ngoài mưa gió rét
Không ngừng cơn rên siết
Nhưng lòng ta sao vẫn
Như nắng sớm mây chiều
thơ
Nhưng còn đâu nữa
Nắng bên ngoài lòng vẫn chớm heo may
Những đêm như đêm nay
Ta muốn lòng ta say thật say
Men rượu nồng trong màu khói thuốc
Quanh mình rộn rã nhạc cuồng quay
Pha lê tan tác vỡ,
Tàn thuốc tả tơi bay
Ta sẽ cười lên trong nức nở
Thả tâm hồn mơ đến một bàn tay
Ai trở về xứ Việt
Xin dừng chân nơi này
Cho ta nhắn một lời khi xa cách
Xin nhắn rằng: "
Ta nhớ mẹ, Ta nhớ mẹ hôm nay"