(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Nguyên Lương)
Chiều bên sông người đi người ở lại
Cồn cát chơ vơ lặng ngắm nước sông
Bèo trôi dạt, thuyền khua mái động
Đôi bàn tay, che dấu lệ long lanh
Đêm Đông phương, ơi hỡi! buông rơi nhịp
Vụng đường tơ xe chỉ mấy cho vương
Đường còn dài truông đã mòn lối cỏ
Mái tóc bồng hương gió dấu mây trời
Em Đông phương mắt đen trời đất khách
Ta từ xưa trí nhớ về thành kinh
Màu Đông phương phất phơ hai vạt mỏng
Hồn ta đau thấm máu nghĩa non xanh
Bên kia sông em có vui hạnh phúc
Bên này sông ta giữ trọn lòng đau
Rượu cạn ly sao còn đầy nước mắt
Đã chia tay tơ tóc nghĩa gì đâu
Chiều bên sông tình ơi nay trơ trọi
Vụt tầm tay thơ dại mất ngày xưa
Thương nhớ nhiều hồn đau đớn lạ
Mưa về đâu? em hỡi! lệ rơi mau
Tình Đông phương giờ đây sao tê lạnh
Mộng từng đêm hong lại mấy bài thơ
Chôn ngày cũ bên bờ lau sậy mọc
Mắt môi xưa lồng lộng đến bao giờ.