(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Sương Mai)
Tháng mười về có lá vàng rơi nhẹ
Rớt xuống hồn trang trải nụ tình xưa
Em còn đây vẫn năm tháng mong chờ
Vẫn se sắt một mối tình năm cũ
Tháng mười về có lá vàng rơi rụng
Có anh về thơm ngát nụ môi hôn
Lời dịu êm ngọt lịm đến tận hồn
Đôi tay rắn dìu em vào cõi mộng
Tháng mười về cho lòng em xôn xao
Anh đến kia, là sự thật hay mơ?
Mười năm qua, em nào có đâu ngờ
Tình vẫn đó, vẫn cháy nồng trong tim
Tháng mười về như cây cao bóng mát
Trời vào thu đẹp nhất mấy hôm nay
Đời có anh dù chỉ trọn một ngày
Bao lưu luyến như mãi mãi vẫn còn
Tháng mười về nghe thoáng mùi hoa dại
Như môi anh, như mùi tóc vấn vương
Để em mơ một giấc ngủ bình thường
Cạnh bên anh cho đời em ấm êm
Tháng mười về có cơn mưa đến chậm
Có gió về làm lạnh buốt hồn em
Vì bóng anh đã dần khuất bên thềm
Bỏ em lại mỏi mòn trong nỗi nhớ