(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Nguyên Lương)
Người cùng ai chia từng ngày tháng qua
Đời phiêu lãng theo thời gian cuốn trôi
Mưa rơi mãi buông vội bao tháng năm
Đánh mất tình rồi đôi mắt ngó theo
Người về đâu ôi người về nơi đâu
Chiều nơi đây như chiều xưa nắng phai
Mây lơ lững bay về bên triền núi
Gió cuốn mây rồi cây lá xót đau
Ôi tình yêu người ru tôi mãi khó
Bao ngày qua buồn theo những tháng năm
Trong mỏi mòn còn đâu câu hẹn ước
Chồng chất trong đời lầm lỗi ăn năn
Cho dù chẳng còn đôi tay ôm ấp
Cũng còn lại một đời vui giấc mơ
Yêu người rồi làm sao vơi nỗi nhớ
Quên người thật lòng mình chẳng muốn xa
Tình cho nhau chưa đầy tình đã vơi
Người chưa đến sao dường như quá xa
Bờ bên kia vẫn còn ai ngóng trông
Bài ca nào như lời tôi mãi ru
Người bên tôi chưa một ngày nên thơ
Người quên tôi thêm một ngày gió mưa
Làn mây trắng xin hãy thêm chút nắng
Còn sót lại rồi ngày sẽ qua đêm.