(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Nguyên Lương)
Người con gái có nụ cười quá khứ
Dựng lại một trời đã mấy năm xa
Ta thấy mây xưa chở về con trăng cũ
Vạn thọ mùa xuân nở rộ trước sân nhà
Mẹ giờ đây đã ngàn thu yên giấc
Em giờ đây nuối tiếc tuổi thơ ngây
Sao mắt mẹ vẫn sáng ngời xa lắc
Và em tôi còn ấm áp đôi tay
Người trong hồn ta là hình em ảnh mẹ
Người mang cho ta núi nhớ sông buồn
Người vẽ lại con đường quê phố thị
Ta mơ cùng người ngày trở lại quê hương
Trong mắt ấy có nét gì của mẹ
Hôm tiễn con đi chỉ dám nhìn trời
Tay vén tóc dáng gầy người em nhỏ
Mơ mộng nào trong bước tuổi rong chơi
Ngày không nắng đón mây lên đồi gió
Ta cùng người đứng ngắm cảnh đồng xanh
Tay vén tóc, mắt người nhìn xa lắc
Dải quê hương trong quá khứ tan tành
Người bên ta bỗng đời nay thêm lá
Con đường lạ tên nhưng quen
thuộc dấu chân
Những lúc người nhìn, ôi! ánh mắt
Dậy hồn ta một cảnh hội tương phùng