(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Thu Nguyệt)
Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con phủ lên mộ mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi
Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn
Lời ru buồn len lén hoàng hôn
Hai mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình
Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời
Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con phủ lên mộ mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi
Ngắm con thơ con thầm gọi mẹ ơi
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mưa tí tách êm đềm như tiếng xưa
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa