(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Dư thị Diễm Buồn)
Con hỏi mẹ "Sao cài hoa màu trắng
Vào những ngày báo hiếu lễ Vu Lan
Sao không cài hoa hồng màu tươi thắm?"
Mẹ khẽ nói "Mẹ không còn có Mẹ!"
Như dòng sông những chiều đông lạnh giá
Kẻ vô phần nên mẹ sớm ra đi
Thân cô quạnh sống một đời lặng lẽ
Tìm đâu thấy tình nào như tình mẹ
Thương bao kẻ mất mẹ từ ấu thơ
Thiếu tình thương đậm đà ấm êm
Thiếu vòng tay dịu dàng thương mến
Thiếu hơi ấm cõi lòng khi giá băng
Thiếu bóng hình bên đèn ngồi hắt hiu
Thiếu lời khuyên ngọt ngào thiết tha
Thiếu bàn tay dịu hiền sớm tối
Để con được luôn gọi tiếng "mẹ ơi!"
Bên cạnh mẹ trong vòng tay trìu mến
Vòng tay hiền với tất cả thương yêu
Như trăng tròn những ngày rằm soi sáng
Tình mẫu tử ngàn năm còn mang nặng
Ôi lòng mẹ cao cả vô bờ bến
Tình yêu mẹ vẫn suốt đời không quên
Con hơn người có mẹ hiền bên con
Là hạnh phúc cài lên chiếc hoa hồng