(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Sơn Cư)
Dòng đời như nước cuối trời mây
Nước chảy qua cầu, mây bay trên đầu
Nước mây không hẹn hò
Nhưng muôn thuở còn tìm nhau
Cuộc đời ta cuồn cuộn
Từng là nước, từng là mây
Khi róc rách qua ghềnh thác đổ
Khi làm mưa tắm mát ruộng đồng
Dòng đời như gió cuốn đầu non
Gió thổi qua mành, vi vu an lành
Gió bay không hẹn về
Đi đi hoài chẳng về đâu
Cuộc đời ta lồng lộng
Từng là gió, từng là cây
Khi réo rắc cuốn về tô bảo
Khi thầm trao mến ái tự tình
Ta từng làm mây bềnh bồng vô định
Khi ngủ quên, khi ngủ quên
Ta che cả cuộc đời
Người ơi có biết ta là ai?
Ta không là gì, mà là tất cả
Ta lưu chuyển
Ta lưu chuyển khắp cùng mọi nơi
Dòng đời như chiếc lá mùa thu
Lá đổi thay màu, thân không vương sầu
Lá bay xa cội cành
Nhưng hơi thở vẫn còn đây
Cuộc đời ta mầu nhiệm,
Từng là lá, từng là hoa
Khi nắng ấm xây cành trái trổ
Khi làm phân ươm đất ngọt lành
Dòng đời như sáng sớm bình minh
Nắng chở hoa ngàn, thương yêu vô vàn
Nắng vươn vai đợi chờ
Cho em rủ bỏ màn đêm
Cuộc đời ta vời vợi
Từng là đuốc, từng là sao
Khi bóng tối lan tràn khắp nẻo
Ta là tim thắp sáng cuộc đời
Ta là hào quang từ nguồn vi diệu
Muôn ngàn năm, muôn ngàn năm
Ta soi sáng dòng đời
Người ơi có biết ta là ai?
Ta không là gì, mà là tất cả
Ta lưu chuyển
Ta lưu chuyển khắp cùng mọi nơi
Người ơi có biết chăng giờ đây
Ngày mai ngày qua
Thân ta lưu chuyển
Tâm ta hiển hiện
Khắp cùng mọi nơi