(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Phạm Thiên Thư)
Buổi chiều vàng như thóc
Gạt xuống từng khe xanh
Đôi mắt nàng long lanh
Chất nồng nàn nắng quái
Nắng chiều như hoa chanh
Lung linh từng sợi tóc
Mắt em, thuyền độc mộc
Chèo lướt trong hồn ta
Khung trời tím hoa cà
Hắt hiu từng nỗi nhớ
Ta trở thành con nợ
Khất những lời thiên thu
Ta thương rừng mù u
Khi yêu nàng tóc ngắn
Dài tay đê nước mặn
Ôm biển tình say sưa
Tóc em là cơn mưa
Dằng dặc nỗi sầu thương
Đan những dòng huyền hoặc
Ta ướt hoài đôi mi
Ta trở thành cái cốc
Đọng nắng chiều long lanh
Đôi mắt thuyền độc mộc
Em thả xanh hồn ta