(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Đông Vi)
Đêm thao thức hồn chìm trong nỗi nhớ
Nhạc ai buồn đong dĩ vãng đầy thơ
Cho lòng ta xót xa bao kỷ niệm
Tình thật gần sao như đã mù khơi?
Ta vẫn đợi dù thiên đường đã mất
Ta vẫn chờ dù mộng đã bay cao
Khung trời cũ chập chùng trong ký ức
Giờ chỉ còn là nỗi nhớ xanh xao
Tiếng ai hát lời buồn như nước mắt
Vọng tình ta qua những tháng năm dài
Bao giấc mộng của thời xa xưa đó
Nay đã tàn theo những áng mây bay
Đêm thao thức ta hoài mơ dĩ vãng
Mắt ai buồn lưu luyến lúc chia xa
Phương trời đó mịt mù sương khói giăng
Ta phương này lặng lẽ tháng ngày qua