(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Du Tử Lê)
Cõi tôi, cõi nát, cõi tàn
Cõi hoang mang, vội, cõi bàng hoàng, qua
Cõi vui thân thể cỗi già
Cõi lang thang mượn mái nhà hư không
Cõi xanh, cõi lạnh, cõi cùng
Cõi con, muốn bỏ, cõi chồng vợ xa
Cõi em muốn dạt chân về
Cõi đau nhân thế, cõi thề thốt quên
Cõi nào, cõi thật? Tôi riêng?
Cõi đêm máu chảy, cõi thương nhớ trùng
Cõi tôi, cõi mịt, cõi mùng
Thôi em có ghé xin đừng nghỉ lâu
Cõi đời đó, có chi đâu!