(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Vũ Hối)
Vẽ em, vẫn nét kiêu sa đó!
Như thuở ban đầu mới gặp nhau
Mái tóc vàng thu hong nắng chiều
Vệt thời gian đâu úa nhạt phai
Nét môi, đôi má hồng phơn phớt
Ánh sao mắt tươi thắm trời xuân
Hồn thơ man mác vờn trong nắng
Sắc mầu hư ảo, nhuốm bâng khuâng
Kỷ niệm dần về trong cổ tích
Lòng đau băng giá, cõi tuyết sương
Mắt bụi mưa buồn em hun hút
Trời quê trĩu nặng nỗi nhớ thương
Chim di lạc bầy xoài đôi cánh
Mang nặng ưu tư, lạnh chốn này
Lững lờ mây trời chìm trong nắng
Nỉ non chim hót tiếng bi ai
Vẽ em, vẫn nét kiêu sa đó!
Như thuở ban đầu mới gặp nhau
Mái tóc vàng thu hong nắng chiều
Vệt thời gian đâu úa nhạt phai
Vẽ quê man mác tình non nước
Vẽ em nhớ nhung nét vô ngôn
Gửi em, cả một trời giá băng
Đất khách, tim côi, nhớ mỏi mòn