(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Sơn Cư)
Người từ Tây Trúc về đây ai đón một lần
Người từ Tây Trúc về đây thơm ngát thiền hương
Người đến phương đông ngoảnh mặt nhân gian
Suốt chín năm dài tịnh mặc an nhiên
Ngồi nhìn làn mây dần bay xa hút chân trời
Từng giọt sương rơi là pháp âm diệu huyền
Có đâu ngờ một hôm tuyết phủ đầu non
Rừng thu lá dậy hải triều triền dâng
Ngờ đâu một sớm bình minh
Thần Quang cúi lạy mắt người lung linh
Một nụ hoa thơm nở bừng hương ngát
Một vừng trăng thanh thắp sáng hoàng hôn
Trần gian rồi thoát tử sinh
Thiền tông pháp mầu chiếu ngời quang minh
Khuể dục si mê phải dần tan biến
Bồ Đề nhân duyên cứu vớt quần sinh
Bồ Đề Đạt Ma thiền quang lồng lộng
Một vì sao mai chuyển hướng trời đông
Bao kiếp mong chờ thời cơ đã đến
Đèn tâm thắp dậy pháp mầu truyền trao
Một nụ tâm khôi nở bừng sáng lạn
Một trời yêu thương tưới xuống hồn hoang
Tình chung vời vợi người về nơi đây
Một tình u mê chiếu sáng ngàn năm