(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Nguyên Lương)
Anh đã giấu một trời thu nắng vàng
Dưới đôi mi dài phủ mắt buồn em
Cười hồn nhiên em là niềm hy vọng
Giấu linh hồn chĩu nặng trong mưa đêm
Hãy chia anh một chút buồn mấy thuở
Mây trắng đi rồi xám cả trời tây
Nói anh nghe từ những lời thơ dại
Như tiếng chim đùa giữa đám cỏ may
Nắng đổ mênh mông, đời sầu lúy túy
Ngày tương tư, tối nằm mộng mơ
Em có về tiếng chân ai rời rã
Mưa rơi ngoài trời anh nhớ bâng quơ
Anh nhớ em yêu nụ cười ánh mắt
Sợ rồi quên anh giữ lại thời gian
Nhớ quê hương thơ u sầu vang vọng
Thơ có buồn sao bằng ánh mắt em
Ai có thấy vườn nhà anh hé nhụy
Trong lá hoa tươi nắng cũng se mình
Và mùi hương nghe đầu cơn gió mới
Tóc mây bồng giữa ánh trăng đêm
Thơ đã ướm màu mùa thu ngát tình
Mưa nắng chiều biết san sẻ cùng ai
Em vẫn ngọt như ô mai đầu lưỡi
Còn đây anh thuốc đắng gói đêm dài