Thơ: Phạm Ngọc
Mong manh từng sợi nắng vàng 
Xuân vừa bỏ ngõ hạ sang giao mùa 
Về đâu áo lụa ngày xưa 
Chiều nay phố cũ lưa thưa bóng người 
Bên đường hoa tím tàn rơi 
Em đi bỏ lại mình tôi giữa đời 
Thời gian con nước chảy xuôi, như cơn gió thoảng bên trời quạnh hiu 
Hạ vàng phượng đỏ em yêu bao lần 
Chưa ngỏ một điều cùng em 
Bây giờ riêng những ưu phiền Xuân đi 
Hạ đến êm đềm nỗi đau 
Ơi em! Nắng đã phai màu 
Còn đây ta với nỗi sầu miên man