Đời Mưa Gió

 Tác giả : Viễn Châu

 Người đăng : administrator, 15 năm trước

(trình bày: Diệu Hiền & Thanh Hải)

Mưa rơi hoa lá tiêu điều
Đàn ai vọng đến một chiều gió mưa (Diệu Hiền)

(Thanh Hải)
Tiếng đàn tranh chiều nay buồn thê tham vang lên giữa tiếng mưa gió lộng bốn phương (ư+++)... trời. Tôi ôm chiếc đàn tranh lang thang trên muôn nẽo bụi đời. Mười sáu sợi dây đồng không còn buông ra những lời réo rắt bởi tháng ngày dầy dặn nắng mưa. Hỡi ơi, đời nhạc sĩ như tôi đến buổi về chiều đôi tay run rẩy, không sao nắn nót những tiếng tơ lòng lả lướt du dương để than khóc một đời tài hoa bạc số (ơ++).

Tôi đà mượn tiếng đàn tranh để đưa hồn ai vào cõi mộng nhưng hồn tôi thì trống lạnh đã lâu rồi. Tôi nếm những đau thương tự buổi xuân thời đến gối mỏi chân rung mắt mờ tay yếu, tôi lang thang đầu sông cuối chợ, nghe tiếng đàn cua tôi có ai thấy lòng mình bồi hồi rung cảm, xin hãy thí cho vài chén cơm thừa hầu có đỡ dạ một kẻ già nua (ơ++).

(Diệu Hiền)
Tiếng đàn tranh nghe sao buồn bã quá ! Nhạc u hoài tầm tã giọt mưa rơi. Bước đến mái hiên tôi mới rõ ra người dạo đàn là một lão lưng còm tóc bạc, mặc chiếc áo tồi tàn đã phai màu mà còn rách cổ sờn vai. Ôm đàn rung rẩy đôi tay, ngồi đàn mà lệ chảy dài trên mi. Ông ơi đàn nữa mà chi, đàn ai nức nở hồn đây nghẹn ngào.
*
(DH)
Dây là manh áo cũ ông mặc vào cho đỡ lạnh, đây chén cơm dư mời ông hãy tạm dùng.
(TH)
Bưng chén cơm lên mà giòng lệ chảy rưng rưng, đời nhạc sĩ buổi tàn niên buồn thảm quá.

(DH)
Ông ơi, tiếng đàn của ông sao vang lên một âm điệu mơ buồn khôn tả, như gối kín những niềm đau của một kẻ giang (ư++)..hồ. Có lẽ đời ông cũng như thuyền hoa lạc bến xa bờ. Người ta mượn tiếng đàn để giải khuây trong chốc lát, còn ông thì mượn tiếng đàn để đổi từng manh áo bát cơm. Bữa nay ông ăn cơm của tôi rồi ngày mai ông nhờ đâu để no lòng đỡ dạ, đêm nay ông ngủ ở mái đình góc chợ hay phải lang thang trong mưa gió tơi bời (ơ++).

Mớ tóc hoa râm đã nhuộm màu sương gió, có lẽ mãi bôn ba mấy dặm quan hà. Ông sống đau thuơng nên già trước tuổi già. Hoàng hôn đã lê mình trên ngàn cây ngọn cỏ và khắp bầu trời còn điểm giọt mưa thưa. Ông định đi về đâu mà tay cầm chiếc gậy tre dò dẵm trên bước đường trơn trợt. Còn chiếc đàn tranh sao ông bỏ đó bên mái hiên mưa gió lạnh lùng (ơ++).

(TH)
Rung rung mười sáu dây đồng, đàn đâu giải được nỗi lòng khổ đaụ
Mưa vẫn rơi mờ mịt cả không gian, gió vẫn rít từng hồi trong kẽ lá. Vát cơm đã no dạ, lão xin chào người có dạ từ tâm, chiếc đàn tranh lão xin tặng cô em vì mai đây lão không còn sống trên cõi đời này nữa bỏi lão đây đã tàn hơi kiệt sức sau những cơn lao khổ dập dồn. Ngày sau có ai nhìn chiếc đàn và hỏi qua thân thể của lão già nhạc sĩ.
Cô em bảo với họ rằng,
Lão là một kẻ dạo đàn không tên.

Cùng tác giả Viễn Châu