Hán Đế Biệt Chiêu Quân

 Tác giả : Viễn Châu

 Người đăng : administrator, 15 năm trước

(trình bày: Ngọc Hương & Thanh hải)

(TH)
Ái Khanh ơi,
Buổi đưa tiễn thêm ngỡ ngàng dạ Trẫm,
Vạt cẩm bào ướt đẫm lệ Quân Vương.
Nén tim đau Khanh cất bước lên đường,
Ôm đoạn thảm Trẫm ngày thương đêm nhớ !

(NH)
Hớn hồ đôi ngã tình dang dở,
Duyên kiếp ngàn năm cách biệt rồi.
Mấy tiếng tỳ bà bao ngấn lệ,
Bên bờ biển thẳm gió chơi vơi.

(Vọng cổ / TH)
Ái Khanh ơi, Nhạn Môn Quan chia tay đầy nước mắt Trẫm xót đau như ai cắt đoạn can (ư+++)... tràng. Nhìn mặt Khanh, Trầm càng thêm tủi thẹn với chiếc ngai vàng. Mấy thu qua mỏi mòn trong cung lạnh, Trẫm để cho nàng vò võ kiếp hồng nhan. Năm canh sầu mộng, sáu khắc tư lương, đốt nén trầm hương soi lại dung nhan gầy héo võ vàng khi nghe tiếng trống canh liên hồi khởi điểm (ơ++).

Trẫm đã vô tâm phụ phàng một bông hoa thắm để cho đóa hoa xuân phải rã cánh phai tàn. Khúc nhạc ái ân đã dở dang bán phượng cầu hoàng. Có nhiều đêm Trẫm nghe từ xa vọng lại những tiếng tỳ bà réo rắt nỉ non. Trẫm cứ ngỡ đó là nhạc điệu sầu thương của một cung phi đã tàn phai hương sắc, chớ có ngờ đâu đó là tiếng lòng thổn thức của kẻ vô phần sớm lỡ một đời hoa (ơ++).

*
(Thơ / NH)
Quân Vương ơi, xin đừng nói những lời tha thiết,
Tiếng ân tình như muối xát dạ Chiêu Quân.
Buổi trước kia đầ ruồng rẫy một dung nhan,
Nay nhắc chuyện đá vàng thêm thẹn tủi.

(Thơ / TH)
Chia tay duyên thắm tình tê tái,
Nhấp chén ly bôi dạ rã rời.
Người ngọc đi rồi ta ở lại,
Nỗi niềm tâm sự tỏ cùng ai.
Đường tơ thôi đã dứt,
Đầy vơi lệ cảm hoài.
Chiêng trống vang vang sầu viễn cách,
Lá vàng ải nhạn gió tung bay.

(Nhạc / NH)
Nhạn Môn Quan, đây ngày chia ly, đây ngày chia lỵ..
Dưới mưa rơi tiếng tỳ bà vắng bóng bê tha
Mây nước bao la, chia rẽ tình... ta.

(Nhạc / TH)
Thôi Khanh ôi, cầm hiểm nguy đành lẻ loi,
Duyên đôi ta như khói mây bèo nước trôi.

(Nhạc / NH)
Vì non nước tấm thân này có ngại bao,
Nếu Quân Vương vẫn nặng tình khi nhớ nhau.

(NH)
Ban ơn cha yếu mẹ già, thành hôn quãng dưỡng hải hà nặng mang.

(Vọng Cổ / TH)

Ái Khanh ơi, trao đóa hoa xuân cho một người xa lạ Trẫm thấy nghẹn ngào tuôn trong tấc dạ buổi chia (ư++)... lìa. Khanh ra đi đâu có hẹn được ngày về. Từ đây lãnh cung vắng tiếng đàn ảo não và muôn đời dứt đoạn ngiã phu thê. Khanh có oán trách Trẫm chăng, Trẫm cũng cam lòng nhận chịụ Khi nhìn Khanh đau khổ mà lòng Trẫm nát tan như tràng giang cuộn sóng ba đào (ơ++).

(Thơ /TH)
Trống chiêng giục giã lời ly biệt,
Cây cỏ còn đau nỗi đoạn trường.
Một thuở ra đi sầu vạn kiếp,
Hoa lòng héo hắt mộng lòng tan.

Tỳ bà bặt tiếng tình ly cách,
Một dãi sông xanh lệ mấy hàng.
Sương khói chiều nay mờ ải vắng,
Lệ tình ướt đẫm Nhạn Môn Quan.

(Vọng Cổ / NH)
Quân Vương ơi, phút chia ly giọt châu rơi tầm tã trong khi tiếng trống chiêng rộn rã đổ liên (ư++)... hồi. Từ nay hồ hỡn đôi ta vĩnh biệt nhau rồi. Bến chia ly đượm một màu tan tóc và tiêu điều ải Nhạn Môn Quan. Mấy dặm trường đình chứng kiến cảnh ly tan, bệ hạ đối với thiếp thần đã tròn đạo nghĩạ Kìa sương lam phủ giăng cây cỏ, xin Quân Vương hãy trở lại xe rồng (ơ++).

Từ đây có gặp gỡ nhau chăng, hãy chờ khi nghe tiếng trống điểm tàn canh, lầu Tây nghiêng bóng nguyệt, hồn thần thiếp sẽ hiện về trong giấc mộng để giây phút cận kề gần gũi lệnh thiên nhan. Quân Vương ơi, hãy lau dòng lệ chia ly, quay mặt đi đừng nhìn theo chiếc thuyền loan từ từ tách bến mà thiếp đây thêm tê tái tâm hồn. Buồm đã căng lên đón gió trùng dương và đưa Chiêu Quân về miền xa lạ, mang theo một tâm sự não nùng với tiếng tơ đồng giữa Nhạn Môn Quan.

Cùng tác giả Viễn Châu