(nhạc: Vũ Hoàng - thơ: Đỗ Trung Quân)
Không phải là tơ trời 
Không phải là sương mai 
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức 
Em đã biết một điều mong manh nhất 
Là tình yêu, là tình yêu ngát hương 
Tình yêu như buổi sáng nắng lên 
Ðã ào ạt cơn mưa chiều bất chợt 
Tình yêu như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi 
Sao sóng vô tình, sóng lại ngược ra khơi... 
Không phải sương mai 
Không phải tơ trời 
Không phải mây hoàng hôn chợt hồng chợt tím 
Tình yêu mang bóng dáng pha lê 
Nên thầm mong không vỡ bao giờ 
Theo thời gian dẫu mái tóc hoa râm 
Vẫn thấy bên vai mình một tình yêu của anh 
Vẫn thấy bên vai mình một tình yêu thủy chung.