(nhạc: Phạm Duy - thơ: Nguyễn Tất Nhiên)
Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng xanh xao
Hai năm trời mùa lạnh, cùng thở dài như nhau
Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng hư hao
Hai năm tình lận đận, hai đứa đành xa nhau
Em xưa còn thắt bím nuôi dưỡng thêm ngây thơ
Anh xưa còn lính quýnh giữa sân trường trao thư
Em thường hay mắt liếc, anh thường ngóng cổ cao
Ngoài đường em bước chậm, quán chiều anh nôn nao.
Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng xanh xao
Hai năm trời mùa lạnh, cùng thở dài như nhau
Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng hư hao
Hai năm tình lận đận, hai đứa đành xa nhau.
Em bây giờ có lẽ toan tính chuyện lọc lừa
Anh bây giờ có lẽ xin làm người thua
Chuông nhà thờ đổ lạnh, tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ xuống trần gian trong mưa.
Anh bây giờ có lẽ thiết tha hơn tín đồ
Xin làm cây thánh giá trên nóc cao nhà thờ
Cô đơn nhìn bụi bặm, xanh xác rêu phủ mờ
Trưóc ngày lên ngôi Chúa chưa chắc không dại khờ.
Hai năm tình lận đận, hai đứa già hơn xua
Hai năm tình lận đận, mình đã già hơn xưa
Mình đã già hơn xưa...