(nhạc: Phạm Duy - thơ: Nguyễn Tất Nhiên)
Đôi mắt tròn đen như búp bế
Cô đã nhìn anh rất kiêu sa
Anh vái trời, anh vái trời cho cô dễ day
Cô dễ nghe, dễ dạy nghe...
Đôi guốc mầu cao như trái núi
Xiêm áo mùa thi vẫn xênh xang
Anh vái trời, anh vái trời cho cô vấp té,
Để anh nâng, để anh nâng.
Anh vái trời cho cô thích mộng
Để anh ngồi kể chuyện anh mơ
Đêm hôm qua có chàng bươm bướm
Nguyện chết khô trên giấy học trò
Ha há ha hà
Anh vái trời cô chẳng dửng dưng
Hết coi anh như xứ hoang đường
Cho anh còn mời cô đi phố
Dắt cô vô coi cải lương
Đi coi cải lương...
Hai ngón vàng tay sơn khói thuốc
Cô níu thời gian vốn vô tâm
Anh vái trời, anh vái trời cô không dễ giận,
Không dễ ghen, xin chớ giận ghen.
Đôi mắt tròn đen như búp bế
Mai kén chồng xin nhớ anh nghe
Anh vái trời, anh vái trời đôi ta dễ có
Bầy trẻ oe oe
Oe oe Oe oe Oe oe Oe oe...