(nhạc: Phạm Duy - thơ: Nguyễn Long)
Anh đã biết, anh đã biết yêu em là tuyệt vọng
Mà vì sao, mà vì sao anh vẫn cứ yêu em
Con giun con nằm uốn khúc giữa đêm trường
Rồi giun chết, chết tương tư vì sao sáng
Anh vẫn biết, anh vẫn biết yêu em là tủi nhục
Mà dù sao, mà dù sao anh yêu mãi không thôi
Anh yêu em bằng nước mắt đứng lưng trời
Bằng tia nóng máu trong tim dần khô héo
Anh yêu em, anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em, anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em, anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì, đã yêu rồi, em ơi !
Em đã sống, em đã sống như côn trùng khờ dại
Tìm lửa thiêu, tìm lửa thiêu, em đốt cháy cơn vui
Em đưa em vào sâu kín cánh tay người
Vòng tay trói tấm thân em vào oan trái
Em đã sống, em đã sống trong ân tình kẻ lạ
Ðể mình anh, để mình anh trong thương nhớ không nguôi
Em bay đi bằng cánh bướm giữa đêm dài
Bằng hương ngát cánh hoa thơm rồi nhạt phai
Anh yêu em, anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em, anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em, anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì, đã yêu rồi, em ơi !
Em đã chết, em đã chết trên con đường định mạng
Và từ nay, và từ nay em vĩnh viễn cho anh
Em cho anh một thân xác đã yên lành
Và cho nốt chút linh thiêng hồn đã tắt
Em đã chết, em đã chết cho anh vào cuộc tình
Cuộc tình ta, cuộc tình ta nơi thế giới bên kia
Anh theo em vào cõi chết chốn mây mờ
Ở nơi đó sẽ không ai giành em nữa
Anh yêu em, anh yêu em như rừng yêu thú dữ
Anh yêu em, anh yêu em như tình cây với gió
Anh yêu em, anh yêu em không còn chi nói nữa
Biết nói gì, đã yêu rồi, em ơi !