(nhạc: Phạm Duy - thơ: Du Tử Lê)
Ta như sương cao mà người như hoa sâu
Ta dối gian nhau nên nát nụ hôn đầu
Tình đi từng bước, đi từng bước trên đầu gió
Gieo nhau lòng nhau ôi từng hạt thương đau
Người một phương ta cũng một phương
Phố cao ngày thấp nên nắng mưa trùng trùng
Mắt có sâu để nhốt trời giông tố
Ta là hồn câm cho mưa bão tan
Người ở đây ta cũng ở đây
Lòng không như mặt mà lòng lệ tràn đầy
Chân đi theo gió sầu ba hướng
Tay vói một trời, trời mưa bay
Người đã vì ta tan ước mơ
Phấn son chửa ngát thịt da ngà
Môi non đã lỡ tình đau đớn
Mộng vữa theo trời hoa phượng xưa
Người chôn đời mà ta đắng cay
Cây im lá và khói sương bay
Chim treo mỏ cứng trơ xuơng mục
Sông đã chẳng cùng, chết sao hay
Người ở đâu, ôi người ở đâu
Cỏ xanh còn áp má những đêm sầu
Dế giun còn tiếc mùa ân ái
Từng phiến trời mang bao vết thương...