Có Phải Tôi Là Người Quê Hương Ruồng Bỏ Giống Nòi

 Tác giả : Phạm Duy

 Người đăng : administrator, 15 năm trước

Có phải tôi là người quê hương ruồng bỏ ?
Có phải tôi là người giống nòi khinh ?
Có phải tôi là người quê hương nguyền rủa ?
Có phải tôi là người giống nòi xua ?
Quê hương tôi ơi ! Tôi sinh ra ở đấy
Tôi lớn lên cùng với phận cỏ cây
Vững chắc như tre, đam mê như ngọn lúa
Tôi bám rễ vào nước mặn đồng chua
Tôi yêu câu thơ hay câu ru trìu mến
Ðã nối tôi liền với giọng tổ tiên
Dĩ vãng vinh quang nên tôi vui cuộc sống
Tuy biết đau lòng vì phận nước long đong.
Anh ơi ! Em ơi ! Ta chung nhau dòng máu
Chung sắc da vàng, góp tình Việt Nam
Tóc mới xanh tơ, ta nâng niu tình nước
Nay trắng mái đầu vẫn trọn tình xưa
Trong ba mươi năm, ta chia nhau nhiều lắm
Chia sớt vui buồn với cả nhục vinh
Có lúc ca vang, đôi khi ôm mặt khóc
Cho nước non mình nhiều lúc điêu linh.

Có phải tôi là người quê hương ruồng bỏ ?
Có phải tôi là người giống nòi khinh ?
Có phải tôi là người quê hương nguyền rủa ?
Có phải tôi là người giống nòi xua ?
Tôi xa quê hương như con sâu kẹt lối
Non nước tuyệt vời đã đổi mầu da
Dĩ vãng chôn xa, theo tương lai mù tối
Hạnh phúc không còn, dẫu chỉ nhỏ nhoi
Tôi xa quê hương khi dân no và ấm
Nay đã âm thầm, máu chộn mồ hôi
Nước mắt quê hương tuôn ra như dòng suối
Nhưng khắp giống nòi chỉ cằn cõi thêm thôi !
Tôi xa quê hương! Vâng, tôi xa nòi giống
Ðã chết trong tay quân gian tham độc đoán
Thương sót sông ngòi, núi biển, ruộng nương
Thương cho quê hương, tôi thương cho nòi giống
Ðang sẽ chết dần với đời cùm gông
Chót vắng quê, tôi xin anh em tạ lỗi
Tôi hứa sẽ về giải phóng quê tôi.
Mai này tôi về cùng quê hương rạng rỡ
Mai này tôi về cùng với Tự Do
Mai này tôi về cùng quê hương đổi mới
Mai này tôi về cùng giống nòi tôi
CODA
Cùng với Việt Nam ngàn đời yêu quý

Cùng tác giả Phạm Duy