Một đêm giữa mùa vui liên hoan.
Nhạc thu cao vút trời vui thế nhân,
Và đêm mênh mông toàn trăng,
Đầy vơi ta lắng hồn nghe ý xanh.
Đêm thoát hình nghe muôn tình,
Dâng tiếng ca hoà bình,
Ôi tiếng ca tâm tình,
Không chết trong tuổi xanh.
Trên đường vào thôn vắng,
Vương dầy đặc tơ trăng,
Tưng bừng Hội Hoa Đăng,
Muôn ánh đèn hoa, muôn tiếng cười, muôn tiếng ca.
Lòng ta như mới nở muôn cánh hoa.
Gần xa, tha thiết đây hồn quê lắng trong hồn ta,
Ôi hồn trăng chết trong hồn hoa.
Mùa thu đã chín,
Hàn giang ngoài bến mơ hồ tình sóng vô bờ.
Tình tha thiết lời vang bến ngân,
Tiếng ca hò vượt mây trắng,
Gió đưa lời về cung vắng,
Gió mây bềnh bồng cuốn theo trăng vàng,
Đó đây rộnràng hát ca tưng bừng.
Đào Nguyên nơi nao ?
Ôi suốt đời ta mến yêu.
Mùa trăng héo rồi, hoa đã rơi,
Nhạc thu chưa hết lời thương nhớ ai.
Một đêm hoa đăng xa xôi,
Đào Nguyên không lối về, quên ái ân.
Thôi khép rồi lối xuống trần,
Hoa trắng rơi mấy lần,
Xao xuyến nghe xa gần
Tiếng hát thương tuổi xuân