(nhạc: Cung Tiến - thơ: Thanh Tâm Tuyền)
Tôi biết những người khóc lẻ loi,
Hồn không nguôi, sầu không nguôi,
Đời quên yên bình cho người.
Đời không yên vui là đó:
lệ khóc không rơi ngoài hồn,
lệ khóc không rơi ngoài hồn,
hồn cô đơn...
Nghẹn ngào không nói là những đêm nao,
người ngắm trăng sao bềnh bồng.
là những đêm mắt lệ,
là những đêm mắt dâng lệ đá xanh.
Lệ đá xanh, ôi những đêm buồn một mình,
ôi những đêm lẻ loi,
sầu nâng chênh vênh tâm hồn.
Đôi khi anh muốn tin,
đôi khi anh muốn tin
ngoài đời chỉ còn trời sao đáng kể,
mà bên vì sao lấp lánh đôi mắt em,
và đôi mắt em lấp lánh không thôi
đến ngày cuối
Đôi khi anh muốn tin,
đôi khi anh muốn tin,
ngoài đời thơm thơm,
cỏ hoa ươm hương dịu hiền.
mà bên trái cây ngọt ngào đôi môi em,
ngọt ngào đôi môi em,
ngọt ngào đôi môi em
Nguồn sữa mật khởi đầu.
Đôi khi anh muốn tin
ngoài đời cỏ hoa tinh khiết,
mà bên cỏ hoa quyến rũ cánh tay em,
vòng ân ái, vòng âu yếm.
Đôi khi anh muốn tin,
đôi khi anh muốn tin...
Ôi những người,
ôi những người khóc lẻ loi một mình.
Đau đớn lệ,
đau đớn lệ là những viên đá xanh.
Tim rũ rượi
Sydney 1957