(nhạc: Cung Tiến - thơ: Thanh Tâm Tuyền)
Rồi những đêm nào chiến tranh đã quên
Con mắt đen niềm im lặng
Anh vẫn đi hoài
Anh vẫn đi hoài trong thành phố
Cô đơn
Trưa nắng cháy
Vào sâu trong ghế lạnh
Với máu trong tim
Chảy nhanh nhanh như máy móc đau ốm
Ở cuối đêm
Ở cuối đêm
Em rũ tóc nói những lời mê sảng
Những âm hiệu
Của mặt biển đen không
Tình yêu
Tuyệt vọng
Và những đêm nào chiến tranh đã quên
Con mắt đen niềm im lặng
Anh xé tóc em cùng những cành lá chết
Mùa thu ghi thương tích nơi cườm tay
Khóa chặt
Anh xô ngã em từ chóp đỉnh hạnh phúc
Khuôn mặt vỡ tan như cẩm thạch
Như nước mắt
Như muôn đời
Không hối hận
Mùa thu ghi thương tích nơi cườm tay
ghi thương tích nơi cườm tay
Con đường anh phải đi một mình
Trần truồng dã thú
Đón anh ở cuối đường
Hố sâu vĩnh viễn
Không có em
Hố sâu vĩnh viễn
Không có em
Bên kia bức tường
Anh bị nhốt trong trại hủi
Tiếng ngàn năm em gọi
Yêu nhau hết một đời
Hết một đời chưa thỏa
Còn kiếp nào gặp nhau?
Em nguyền rủa
Lời thằng du đãng ơ
Đừng ràng buộc thiên tài
Cho đi hoang làm cơn lốc bi thảm
Cho đi hoang làm cơn lốc bi thảm
Cuốn theo chính mình
Chết theo không gian