Bên ven bờ Hiền Lương, chiều nay ra đứng trông về. Mắt đượm tình quê đôi mắt đượm tình quê. Xa xa đoàn thuyền nan, buồm căng theo gió xuôi dòng. Bỗng trong sương mờ, không gian trầm lắng nghe câu hò.
Hò...ơ...ơ. Thuyền ơi, thuyền ơi có nhớ bến chăng? Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền. Nhắn ai xin giữ câu nguyền. Trong cơn bão tố, vững bền lòng son. Ơi câu hò chiều nay, sao nghe nặng tình ai? Hay là em bên ấy trong phút giây nhớ nhung trào sôi. Gửi niềm tin theo gió qua mấy câu thiết tha hò ơi!
Trông qua rặng Trường Sơn, miền quê xa khuất chân trời. Mây lặng lờ trôi mây đen lặng lờ trôi. Xa xa một đàn chim, so mây dang cánh lưng trời. Hỡi chim hãy dừng cho ta gửi đến phương xa vời.
Hò...ơ...ơ. Dù cho, dù cho bến cách sông ngăn. Dễ gì chặn được duyên anh với nàng. Xé mây cho sáng trăng vàng. Khai sông nối bến cho nàng về anh. Ơi câu hò chiều nay, tôi mang nặng tình ai? Nơi miền quê xa vắng em có nghe thấu chăng lòng anh. Tình này ta xây đắp nên thủy chung không bao giờ phai.