Người xưa ơi nhớ quá
Nhớ từng nụ hoa bên đường
Nhớ mùi hương xưa phố phường
Ngày tháng bên nhau.
Người xưa ơi nhớ quá
Nhớ từng lũy tre đầu làng
Nhớ từng tiếng tiêu dịu hiền
Ru hồn mình yêu.
Người xưa ơi nhớ quá
Nhớ từng giòng sông con đò
Nhớ đường quen xưa ngõ hẹp
Người cũ thân yêu.
Người xưa ơi nhớ quá
Nhớ chiều nắng hanh nhẹ nhàng
Thoáng tà áo ai dịu dàng
Cho mình thầm yêu.
Tôi bây giờ trên phố thênh thang
Thân đơn đời lữ khách lang thang
Thương anh ngày huy hoàng thuở nào
Sân đại học lời hát vang vang.
Câu ca nào anh gởi sang đây
Quê hương mình người bảo như xưa
Thương anh giờ bút đàn biến đổi
Anh bây giờ đã khác hơn xưa.
Người xưa ơi nhớ quá
Nhớ lời mẹ ru ngọt ngào
Tiếng võng đong đưa, nhớ cả
Lời dối cho nhau.
Người xưa ơi nhớ quá
Chắc đường cũ thay đổi nhiều
Hỏi người đã quên kỷ niệm
Hay người còn yêu?
Người xưa ơi nhớ quá
Viết giòng nhạc thay nỗi sầu
Gởi người quê xưa mịt mù
Tình cũ cho nhau.
Người xưa ơi nhớ quá
Đếm từng bước chân muộn phiền
Phố lạ biết bao buổi chiều
Nghe mình buồn hiu.