(nhạc: Song Ngọc - thơ: Trần Vấn Lệ)
Bao giờ anh đưa em đi chùa Hương
Nghe câu em hỏi, sao mà thương
Mỗi năm, một tuổi em già mất
Mười tám năm rồi, ôi nước non
Mười tám năm rồi, lâu quá nhỉ
Cộng thêm một thuở Bắc Nam chia
Bây giờ anh gần năm mươi tuổi
Tóc bạc răng long cũng sắp kề
Anh sẽ đưa em đi chùa Hương.
Ơi câu anh hứa buồn ơi buồn
Biển sông đang rẽ giòng lưu lạc
Nhật mộng về sương khói sương
Nhật mộng nghĩa là em thấy đó
Ngày tàn đêm tới tuổi bay xa
Thơ anh quyện với sầu thiên cổ
Em lấy tay che kẻo mắt nhoà
Mười tám năm rồi tiếng súng ngưng
Bắc Nam liền lận hỡi ôi lòng
Vách tường theo với đời trăm hướng
Để cọng nhang thơm cứ vẽ vòng
Bao giờ anh đưa em đi chùa Hương?
Anh không đáp được, hỏi thêm buồn
Quê người hoa nở chào năm mới
Em cúi đầu, hôn đi, ôi em dễ thương
Ngày xưa Nhược Pháp hai mươi tuổi
Trẩy hội chùa Hương thơ để đời
Một chốn rừng xanh thành cổ tích
Ngàn năm thơ mộng vẫn còn tươi
Chu Mạnh Trinh thời sung sức nhất
Cũng lên Hương Tích đứng đề thơ
Tại sao tuổi trẻ người xưa đẹp
Anh hẹn cùng em để ước chờ...
Anh sẽ đưa em đi chùa Hương
ôi em dễ thương.....