Lang thang giữa dòng người xa lạ
Run run đáy hồn niêm xót xa
Đời đông đảo quá, ngược xuôi vội vã
Gần bên nhau mà cứ như xa
Bâng khuâng giữa dập dìu qua lại
Ta ngơ ngác một mình đứng đây
Người quen thuở ấy, ở đâu chẳng thấy
Nặng thân phận cũ lưu đầy.
Việt Nam ơi, Việt Nam ơi, ôi xót thương ơi, sao quá xa vời
Ngày tháng chơi vơi phiêu lãng quê người
Việt Nam ơi, Việt Nam ơi,
Ngày xưa đâu, ngày xưa đâu
Vừa thoát tan thương, thấy rõ vô thường
Vẫn cứ vấn vương dĩ vãng thiên đường
Người xưa đâu? Người xưa đâu?
Chưa chi đã một vòng xuôi ngược
Lên cao xuống tận cùng đấy sâu
Ở đâu cũng thế, mình riêng lặng lẽ
Tìm cho được dĩ xoay vần.