Từ dạo ấy quê hương biến động 
Giặc tràn về gieo rắc lầm than 
Từ dạo ấy cha tôi đi để lại 
Trên đời này nước mắt lìa tan 
Từ dạo ấy mẹ tôi thành góa phụ 
Nắng mưa đời phủ kín bờ vai 
Từ dạo ấy tràn lan lửa khói 
Súng vang vang khắp trời 
xóm thôn thêm vắng người 
Mẹ tôi, như nắng hoàng hôn 
đau xót nhìn con mai mốt lên đường 
ra chốn sa trường đâu thấy ngày về 
Hm ... 
Mẹ tôi, khuya sớm cầu kinh 
cho mái đầu xanh cho đứa con mình 
chân bước an lành đường dài chiến tranh 
Hm ... 
Rồi từ đó tôi xa mái trường 
theo đoàn người đi chinh chiến ngược xuôi 
Rồi từ đó ôi thương đau vô vàn 
thương mẹ hiền dưới mái lều hoang 
Rồi từ đó khói bom chiến trường 
Che đường về che bóng mẹ thương 
Rồi từ đó mẹ tôi khóc mãi 
tấm thân héo gầy nhớ con yêu hết đời