(nhạc: Anh Bằng - thơ: Ngô Xuân Hậu)
Người đi rồi hai đứa mình ở lại
Đà Lạt tuy buồn nhưng ta có nhau
Chiều âm thầm thông reo đồi gió
Anh đưa em về sương giăng đầu ngõ
Đêm đêm ta nằm nghe bên ngoài mưa đổ miên man.
Hai đứa đến thăm hồ Than Thở
Hai đứa yêu thành phố mưa bay
Yêu lá thông đồi cao xanh ngát
Bầy chim ríu rít hót vui đùa trên đường chiều.
Hai đứa yêu dòng thác Cam Ly
Và mãi yêu những nụ hoa đào
Giữa rừng muôn màu với nụ hôn đầu thuở mới gặp nhau.
Giờ em đi rồi tôi vẫn còn ở lại
Đà Lạt mưa hoài mưa mãi không thôi
Tình đôi mình mong manh nhiều quá
Ta xa nhau rồi đôi tim lạnh giá
Đêm đêm tôi nằm nghe tâm tư mình thương kẻ cô đơn!