Ngày xưa Trương Chi sống cô đơn
Lênh đênh với con đò giữa dòng sông sâu.
Khách qua nơi đây mấy kẻ hay
Cuộc đời anh nghệ sĩ giọng tiêu ngàn sầu.
Ngày tháng trôi qua đi như vô tư.
Ngờ đâu cung cấm Mỵ Nương
Từng đêm nghe cung tiêu tha thiết canh thâu
Như rót vào tim bao nhiêu nỗi buồn vô bờ.
Mỵ Nương say mê ốm tương tư
Khi nào vắng con đò thấy đời bơ vơ.
Những đêm trăng thanh tiếng thở than
Từ dòng sông qụanh vắng vọng lên lầu vàng.
Vì quá thương con nên cha Nương
Truyền cho quân lính tìm gặp Trương Chi trên sông kia.
Đem đến bên cung Cho mắt Mỵ Nương
trông thấy mặt người nàng thương.
Nhưng Trương Chi xấu trai hơn người,
Hỡi Mỵ Nương ơi !
Nên yêu thương phút thành mây khói, biến tan đi rồi.
Trương Chi ơi ! Đắng cay cho chàng vỡ mộng vì đâu.
Nên quyên sinh xác nằm lây lất trong chốn rừng sâu.
Tủi thân Trương Chi số vô duyên
Nên tim chết đi rồi biến thành Ngọc Châu.
Xót thương tim kia nay Mỵ Nương
Bèn tìm viên ngọc quý tiện chung dùng trà.
Nào có ai hay trong chung kia
hình Trương Chi bóng đò hiện lên như bao đêm xưa.
Đau xót cho ai thương tiếc tình duyên
Nên nát ngọc vì lệ rơi.