Trên cánh tay mềm, tóc thề nhè nhẹ bay, ngại ngùng
đến với em những lần ta gặp nhau.
Theo con đường vắng,
hỏi sao em vẫn về dìu tà áo trắng hây hây.
Em nghiêng nón che nụ cười, lòng bỗng nghe rộn ràng
chờ người đến với ân tình hẹn mai sẽ cho nhau.
Anh đâu biết con đường ấy đã mang theo kỷ niệm để biến
thành niềm đau !
Rồi đến đêm xa Thành Ðô, nhìn ánh mắt em, lặng câm
phút từ giã.
Cho đến ngàn sau vẫn chưa nhòa nát cuộc
tình với đau thương mà thôi !
Năm tháng qua rồi, dấu yêu xa vời vợi, giờ thì đã mất
nhau, đã vùi chôn khổ đau !
Tìm về lối cũ chắc không bao giờ quên dáng của người em gái thuở mộng mơ.