Có lối nào em về, qua con đường rợp bóng,
lần theo phố chiều vắng, đếm những hàng rào thưa,
sẽ thật nhiều tình cờ, làm sao em không nhớ !
Nếu đã hiểu được rằng đêm thâu trong lẻ loi,
còn nghe từng tiếng nói, còn nghe lời yêu thương,
gợi cho nhau vấn vương từ trái tim ngọt ngào là quên đi bao trái thương đau !
Rồi em lặng lẽ bỏ quên nơi nầy,
dấu kín tình yêu dưới mộ sâu !
Vội ôm giấc mơ, biết em có giành cả trời thơ gởi vào chốn nầy ?
Dù biết bao ngỡ ngàng thoáng qua trong một đêm,
thì nuối tiếc cho ân tình sâu, như lớp sóng rào quyện vào biển khơi !
Vẫn biết kỷ niệm nào xa nhau là buồn đau ;
là chôn dấu niềm nhớ.
Có lúc mình chợt nghe chuyện tình yêu lừa dối, ngỡ là giấc mơ thôi !!