Hạt sương bay rồi bạc đầu tiếng gọi
Mẹ Trường Sơn cho năm đứa con về ở với người
Năm cụm Ngũ Hành
Như năm ngón tay chia bùi sẻ ngọt
Đời đời sóng vỗ ru người
Âm giọng trùng khơi.
Ai sui đá cũng có trái tim
Cũng biết yêu em nên ngàn năm
Rớt giọt tơ vàng
Cách chia đôi đàng nhớ bạn tình chung.
Ai quên đá cũng có trái tim
Cũng biết run lên bao lời xưa
Biển hẹn non thề
Nhớ nhau quay về uống cạn ngàn ly.
Qua đây gió tưởng nhớ đên ai
Phảng phất hương hoa của ngàn năm
Dốc Ngọc da ngà
Có cây Sơn Hà thắm đượm tình ta.