Trập trùng Trường Sơn giăng bóng, ngàn thước khe sâu, ngàn thước non cao. Đường về Quảng Nam xa lắm, rừng núi mông mênh, ghềnh thác lênh đênh. Người ở miền nam thương quá màu áo xưa thu vàng. Nhạc chiều chìm trong mắt biếc, mùa ấy hoa sim tàn. Đường về lòng ta phơi phới điệu hò khoan.
Ta nhớ một chiều tiễn đưa. Sông Thu ai đứng bên con đò xưa. Tre xanh còn in bóng nước, sông trôi từ bao kiếp trước. Bãi dâu còn đó, tiếng ai vọng về. Giờ này ngồi trông phương ấy, trời đất mây che mờ mấy sơn khê. Đường về lòng ta vẫn nhớ, vạt tóc em bay chiều gió thu phai .Một đời ngàn sông trăm bến cũng có khi quay về. Nhìn lại trời xưa đâu thấy, tà áo bay ven đồi. Đường về Quảng Nam ta nhớ người người ơi.
Ra đi ta nhớ một chiều tiễn đưa. Sông Thu ai đứng bên con đò xưa. Tre xanh còn in bóng nước, sông trôi từ bao kiếp trước. Bãi dâu còn đó, tiếng ai vọng về. Giờ này ngồi trông phương ấy, trời đất mây che mờ mấy sơn khê. Đường về lòng ta vẫn nhớ, vạt tóc em bay chiều gió thu phai .Một đời ngàn sông trăm bến cũng có khi quay về. Nhìn lại trời xưa đâu thấy, tà áo bay ven đồi. Đường về Quảng Nam ta nhớ người người ơi. Đường về Quảng Nam ta nhớ người người ơi.