(nhạc: Phú Quang - thơ: Hoàng Phủ Ngọc Tường)
Có chiều nào như chiều xưa, 
anh về trên cát nóng 
Ðường dài vành môi khát bỏng 
em đến dịu dàng như cơn mưa 
Có chiều nào như chiều qua, 
mang cả tình yêu đến 
em nói lời thề dâng hiến 
cho anh trọn một đời người 
Chiều nào người bỏ vui chơi 
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy 
Nỗi đau bắt đầu từ đây 
Ngọt ngào như trái nho tươi. 
Chiều nào như là chiều nay 
Căn phòng anh bóng tối tràn đầy 
Âm thầm một lối đi về 
Hoa tàn một mình nào em có hay?