(nhạc: Võ Tá Hân - thơ: Giang Nam)
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường 
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: 
"Ai bảo chăn trâu là khổ? " 
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao 
Nhớ những ngày trốn học 
Đuổi bướm cạnh cầu ao 
Mẹ bắt được... 
Chưa đánh roi nào đã khóc 
Có cô bé nhà bên 
Nhìn tôi cười khúc khích... 
Cách mạng bùng lên 
Trường kỳ kháng chiến 
Quê tôi đầy bóng giặc 
Từ biệt mẹ tôi đi 
Cô bé nhà bên (có ai ngờ)! 
Cũng vào du kích 
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích 
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi) 
Giữa cuộc hành quân không nói được 
một lời... 
Đơn vị đi qua tôi ngoái đầu trông lại 
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi 
Hòa bình tôi trở về đây 
Với mái trường xưa, luống cày, bãi mía 
Lại gặp em 
Thẹn thùng nép sau cánh cửa 
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ 
- Chuyện chồng con... (khó nói quá anh ơi)! 
Tôi nắm bàn tay, ngậm ngùi, nhỏ nhắn 
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng 
Hôm nay nhận được tin em 
Không tin được dù đó là sự thật 
Giặc bắn em rồi quăng mất xác 
Chỉ vì em là du kích em ơi! 
Đau xé lòng anh chết nửa con người! 
Xưa yêu quê hương vì có hoa, có bướm 
Có những ngày trốn học bị đòn roi 
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất 
Có một phần xương thịt của em tôi