Thuyền anh ra khơi khi chân mây ửng hồng. Thuyền anh ra khơi có ngại chi sóng gió ơ hờ... ơ hờ...
Trên đoàn thuyền hải âu vui sóng xa, anh nhớ đồng quê ta cánh cò bay trên thảm lụa. Đời tự do vui chan chứa bao tình, vì tương lai ta đổ giọt mồ hôi ơ hờ... ơ hờ. Ruộng đồng quê ta em hăng say sớm chiều, ruộng đồng thâm canh em có ngại chi mưa nắng ơ hờ... ơ hờ.
Em hỏi rằng, vì sao anh ra khơi, bám biển ngày đêm cho màu da anh nắng sậm. Vì mùa xuân tương lai thắm tươi hồng. Thuyền anh lại về cho cá bạc đầy khoang ơ hờ... ơ hờ. Cá bạc đầy khoang nên màu da anh sám hồng, lúa vàng trĩu bông cho má hồng em tươi thắm. Đôi ta, chứ thương nhau cho lúa xanh đồng, cho thuyền vượt biển cho muôn trùng mà băng qua ơ hờ... ơ hờ. Ruộng đồng ta vun trồng ơ hờ... ơ hờ, biển khơi kéo lưới vào hò ơ hò. Đổ giọt mồ hôi để má hống, để làn môi em thắm hồng, lúa vàng trĩu bông