[Nhạc: Trương Quang Tuấn - Thơ: Kim Tuấn]
Bông mai vàng thuở nàng còn trẻ
Trên lối đi về lắm kẻ đợi trông
Bây giờ tình đã sang sông
Anh trèo cây khế ngó mong đất (á) trời.
Bông mai vàng tiễn chàng xa xứ
Em ở quê nhà em cứ đợi trông
Mai vàng nở rộ mùa bông
Anh xa mà chẳng trông mong ngày về
Bông mai ơi! Hỡi bông mai vàng!
Giờ chàng vẫn xa mùa xuân tết đến
Cho cõi lòng ta thui thủi mình ên
Con trăng thề con trăng não nề
Ơi lý xàng xê ai về trăng sáng
Quê nhà chỉ có mình ta nhớ chàng
Bớ anh ơi sao chẳng nói một lời
Bớ anh ơi sao chẳng nói một lời
Bớ anh ơi sao chẳng nói một lời