Thành phố của anh sao em yêu quá,
vì thấy thân quen trên từng viên đá.
Nghìn năm thành cổ đất trời Thăng Long.
Nắng vàng mái phố, thu về mênh mông.
Hồ Gươm dường như xanh thắm,
tóc mây pha màu nắng phai.
Xao xuyến bâng khuâng đáy mắt,
nghe lòng ai thương nhớ ai?
Em yêu con đường lá thu rơi rơi vàng ngõ,
hương cốm thoảng bay trong gió, nhẹ nhàng Hà Nội vào thu.
Một chút bình yên ban mai im vắng,
vọng tiếng chuông ngân Tây Hồ sương trắng.
Từng ngôi nhà nhỏ thẫm màu rêu phong,
vẫn còn in dấu bao đời cha ông.
Chiều thu vàng mơ hoa cúc, nhánh lan bên thềm gió đưa.
Con sóng xôn xao nỗi nhớ, sông Hồng lưu bao dấu xưa.
Đêm thu mơ màng tiếng guitar buông hờ hững,
hoa sữa tỏa hương thơm ngát, nồng nàn Hà Nội vào thu.