Nghe lá rơi buồn trên tóc mây, trong những đêm dài ai có hay, em bước đi vì một câu hát của người say.
Khi biết ân tình không bán mua, em đã trao người không đắn đo, dâng chiếc môi hồng để mơ lấy một cành hoa.
Chợt nhìn em bên ai trong tay lả lơi qua từng đêm vắng, dòng đời trôi mang theo bao nhiêu đổi thay như bao lời em hát, chuyện ngày xưa thơ ngây vô tư tóc mây bây giờ xa lắm. Cuộc vui qua biết ta còn ai!?
Rồi từng đêm cô đơn khi tan phút vui bên đèn sân khấu, nhìn màn nhung buông lơi cho em xót xa, nghe môi hồng phai dấu. Còn dòng sông năm xưa nâng niu tuổi thơ, em về nương náu, để quên đi bao nhiêu niềm đau.
Năm tháng sông dài không đổi thay, em hãy quay về trong nắng mai (Lập lại đến hết).