(nhạc: Văn Phụng - thơ: Văn Khôi)
Suốt canh tàn  một mình ta dưới trăng vàng 
Đàn trầm rung  khúc mơ màng 
Gợi lòng ta nhớ mường vang xa 
Nhìn ánh trăng  mơ về phía trời khuất xa 
Một tình thơ  chốn non ngàn 
Ôi ! giờ phút  sao sớm tàn  
Lòng còn hoài mơ  một đêm 
Điệu nhạc rền vang  rừng thẳm 
Rượu cần càng vui  càng uống 
Đắm say men nồng  tình duyên 
Cùng nàng ngồi bên  bờ suối 
Hẹn hò một duyên  tình mới 
Nàng ngồi lặng nghe  chàng nói 
Khẽ rung rinh đôi  làn môi 
Suốt canh tàn  kề vai say ánh trăng vàng 
Nhạc xa đưa  khúc mơ màng 
Nàng nhìn ra  phía trời xa xa 
Như ước mơ  duyên tình thơ mộng dưới trăng 
Nhưng thời gian  vẫn trôi hoài 
Trăng tàn uá  rồi khuất tàn  
Tình vương sơn nữ 
Tình thơ ngây  bên suối 
Xót xa  duyên tình xưa 
Lạnh lùng  ngồi trông trăng sáng 
Ta nhớ  ngày qua  
Nhờ làn  gió đưa 
Gió ơi  đưa về chốn xưa 
Thiết tha  bên bờ suối thơ 
Bóng ai  xa còn ước mơ 
Ôi  ngày vui  sao quá  vội qua