Lã Văn Cường - lời: Minh Nguyệt
Theo lối mòn lần tìm đến vưòn yêu
Lối cỏ mọc đầy rêu phong phủ mờ
Em thẫn thờ tự dưng như muốn khóc
Dấu ân tình ngày nào đã nhạt phai
Bao yêu thương nâng niu mãi đắng cay
Em luôn luôn mang theo trong giấc mơ,
Nay tan theo không gian và thời gian, cuốn trôị
Nhớ quay về đợi chờ ở vườn yêu,
Những kỷ niệm ngày xưa thân ái còn
Trên lối mòn ngày nao ta chung bước,
Vẫn cây cầu hiền hòa kết đầy sương.
Anh yêu ơi nơi đâu có biết chăng,
Em lang thang cô đơn trong chán chường
Em mong anh đau thương ngã quỵ mê, tái tê rưng buồn.
còn chần chờ gì dâu nữa hỡi anh,
Đôi môi em giờ đây đang khát cháy
Hãy hôn em như anh đã từng hôn,
Hãy ôm em như anh đã từng ôm
Hãy cho em một lần dù gian dối,
hãy cho em tình nồng còn bối rối
Cho em được mặn nồng cùng tình anh
Cho em được trở về cùng vườn yêu
Lúc vui buồn đừng ngại đến vườn yêu
Chốn hẹn hò chiều sang có em về
Em sẽ trồng lại cây xanh tường nhỏ
Chốn thiên đường ngập ngời lá và hoa
Nơi hoang vu bao la chỉ dất trời
Ta bên nhau yêu đương không chia rời
Ta say sưa trong mênh mang tình yêu,
ngất ngây, tuyệt vời