Có một bài ca không bao giờ quên. Là lời đất nước tôi chẳng phút bình yên. Có một bài ca không bao giờ quên. Là lời mẹ ru con đêm đêm.
Bài ca tôi không quên, tôi không quên, tháng ngày vất vả. Bài ca tôi không quên tôi không quên, gót mòn hành quân hối hả. Làm bạn cùng trăng và ôm súng ngắm sao khuya.
Có một bài ca không bao giờ quên. Là mẹ dõi bước con bạc tóc thời gian. Có một bài ca không bao giờ quên. Là rừng lạnh sương đêm trăng suông.
Bài ca tôi không quên tôi không quên, những người đã ngã. Bài ca tôi không quên tôi không quên, gởi trọn đời cho tất cả. Là đồng đội tôi còn ôm súng giữ biên cương.
Nhưng giờ đây có giây phút bình yên, sao tôi quên, có giây phút bình yên sao tôi quên, sao tôi quên? Bài ca tôi đã hát, bài ca tôi đã hát, với quê hương, với bạn bè, với cả cuộc đời. Tôi không thể nào quên! Bài ca tôi đã hát, bài ca tôi đã hát, với em yêu, với đồng đội, với cả lòng mình. Tôi không thể nào quên! Tôi không thể nào quên!
Có một bài ca không bao giờ quên. Là thành phố nhớ nhung một dáng hình ai. Có một bài ca không bao giờ quên, là cả mùa xuân tim không phai.
Bài ca tôi không quên tôi không quên, những mùa nước đổ. Bài ca tôi không quên tôi không quên, em chống xuồng vượt qua pháo nổ. Chỉ một lần quen mà mang nỗi nhớ mênh mông.
Có một bài ca không bao giờ quên. Là lời đất nước tôi chẳng phút bình yên. Có một bài ca không bao giờ quên, là lời mẹ ru con đêm đêm.
Bài ca tôi không quên tôi không quên, đất rừng xứ lạ. Bài ca tôi không quên tôi không quên, bước dồn đường khuya đói lả. Gạo cầm cầm hơi một điếu thuốc cũng chia đôi.
Nhưng giờ đây có giây phút bình yên, sao tôi quên, có giây phút bình yên sao tôi quên, sao tôi quên? Bài ca tôi đã hát, bài ca tôi đã hát, với quê hương, với bạn bè, với cả cuộc đời. Tôi không thể nào quên! Bài ca tôi đã hát, bài ca tôi đã hát, với em yêu, với đồng đội, với cả lòng mình. Tôi không thể nào quên! Tôi không thể nào quên!