(nhạc: Nguyễn Văn Đông - lời: Kim Minh)
Trời bình minh lướt theo chiều gió
bướm bay bướm bay, chàng đi tìm yêu
Đầu cành muôn đóa hoa hàm tiếu
lả lơi mỹ miều, trêu bướm đa tình
Vườn hồng hoa ẩn sau màn lá,
cánh phong kín hương nàng chưa hề yêu
Thường nàng trông những con bướm tơ,
Nàng không ước mơ, đời hoa thơ trinh
Bướm tình tứ ngắm hoa hồn say sóng xuân, lòng tràn yêu mơ
Hoa hổ ngươi trên cành, tình trong ngẩn ngơ, nhưng vờ làm duyên
Bướm liền khoác cánh nhung, cùng hoa sánh đôi thề nguyền lưu luyến
Đóa hoa hé môi cười, tươi cười thầm nghe mấy lời đầy thơ
Nghiêng mình nàng bướm ấp yêu đóa hoa bàng hoàng
Trên lòng hoa thắm ái ân, hồn bướm mơ màng
Bướm là những lá thư nàng xuân gửi đi chào mừng non sông.
Hoa dấu chân muôn màu, nàng xuân đã ghi khi nàng vừa sang
Bướm là những thiếu niên lòng khao khát yêu, đời còn tươi sáng,
Đóa hoa khách yêu kiều, tình thơ chớm gây đời xuân trắng trong
Vườn còn hoa dưới cây còn bướm,
bướm hoa điểm tô, nguồn mơ còn xinh.
Vườn còn hương dưới cây còn phấn, phấn hương
vẽ vời thi tứ thêm tình.
Đời còn xuân ái ân còn thắm,
bướm hoa phấn hương, còn say màu duyên.
Ngày đầu xuân cánh nhung luyến hương,
đài hoa phấn gieo tình thơ thiêng liêng.
Bướm hờn lúc cuối xuân, cành hoa úa phai, tình chàng phôi pha.
Hoa tủi khi xuân tàn, vì thân bướm tan, duyên nàng đau thương.
Gió hè cuốn xác hoa, trời cao lững lờ, mơ hồ thân bướm.
Những con bướm muôn màu, treo mình cành cao lẫn cùng hình hoa.
Khuê phòng nhìn bướm ước mong ngẩn ngơ lòng nàng.
Khi chờ hoa nở nhớ nhung làm não tim nàng.
Bướm ngàn tiếng ái ân từ anh thiếu niên về nàng giai nhân.
Hoa những câu ân tình từ cô nữ lang qua chàng đầu xanh.
Thế rồi buổi sớm kia, tình như xé tan, tình người hai ngã.
Gió đưa mảnh thư màu, từ cây đến cây đường muôn bướm hoa.